Nhưng dân chúng càng bực bội hơn, khi thấy lãnh đạo Việt Nam tỏ ra thân thiện với cách ứng xử giống như là nhu nhược, trước nhà cầm quyền Bắc kinh. Người dân thật sự không biết điều gì đã và đang diễn ra giữa họ (lãnh đạo hai bên), khi mà tình hình đất nước ngày càng trở nên khó khăn, với các hiện tượng can thiệp công khai kín hở của Bắc kinh, dưới khẩu hiệu hợp tác “chiến lược, toàn diện”, lấy điểm chung là cùng “chủ nghĩa xã hội”, cùng “đảng CS” làm nền tảng cho các mặt hoạt động: kinh tế, chính trị, an ninh, quân sự… Người ta thấy diễn ra liên tục và dày đặc những cuộc tiếp xúc của họ với lãnh đạo Việt Nam ở mọi thời điểm, vào mọi sự kiện lớn nhỏ đang có của VN.
Và mới đây, lại diễn ra cả việc hợp tác báo chí với Đảng CSTQ để tuyên truyền, “giáo dục” nhân dân Việt nam. Một chủ trương rất khó hiểu, mang nhiều nghĩa với nội dung phức tạp.
Trong bối cảnh đó, người dân càng không thể không phẩn nộ trước sự điều hành quá tồi tệ của một bộ máy nhà nước, vừa thiếu khả năng, vừa thiếu phẩm chất, đầy rẩy tham nhũng, lại đầy vẻ hãnh tiến của nhiều cán bộ trên những việc làm không mấy lương thiện.
Chúng ta đang ở trong một vùng trũng ngập ngụa những điều bất cập, mà ở đó lá cờ “liên kết” XHCN, kiêu hãnh một cách đáng tiếc, cứ thế tung bay.
1-Lá phiếu oan nghiệt ?
Trước mắt chúng ta là sự sa đọa trầm trọng trong thượng tầng tham nhũng của bộ máy nhà nước ai cũng biết. Dù Bộ Chính Trị trực tiếp chủ trì cuộc vận động đấu tranh chống tham nhũng rộng lớn, nhưng dường như nó đã trượt ra khỏi tầm tay. Trước đó, ít người tin rằng nó sẽ đem lại hiệu quả, vì người ta nghĩ đến cái gốc cơ chế sản sinh ra nó. Và sau đó, kết thúc Hội nghị 6 dù không ngạc nhiên, nhưng không khỏi gây ra một trạng thái não nề đau đớn cho những ai mong muốn một sự đổi mới của tình hình đất nước, không chỉ ở cái quả, mà cả ở cái gốc của cây tham nhũng.
Tổng Bí Thư và Chủ Tịch Nước, hình như cả hai đều nghẹn ngào nói với quốc dân rằng, tham nhũng còn đang hoành hành, đang gây hậu quả nặng nề, sự nghiệp chống tham nhũng sẽ được tiếp tục đẩy mạnh, và kêu gọi toàn dân tham gia. Biết nói gì hơn ? Quả bóng ảo y như rằng, đang được đá về phía “chân không giày” của nhân dân. Nụ cười “mỉm chi” của TT Nguyễn Tấn Dũng, mà người ta ví von với nụ cười đầy bí ẩn của nàng Monalisa, như dự báo một cho một trắc nghiệm điều gì đó, ngay khi mở đầu phiên họp . Và khi kết thúc hội nghị, nụ cười ấy đã vỡ òa tươi vui, tương phản với nét u buồn không che dấu của TBT Nguyễn Phú Trọng và CTN Trương Tấn Sang. Người ta cho rằng, hội nghị không có kết quả như mục tiêu của nó, và tham nhũng đã thắng thế với số phiếu áp đảo.
Người dân nín lặng, biết rằng sân chơi, dù rất “sanh tử” nầy, chỉ là của Đảng, không thuộc về mình. Nụ cười rạng rỡ kia là sự hãnh tiến trên một loại quyền lực. Nỗi u buồn nọ thì lại trên nền của một nhận thức cố chấp, trung thành một cách đáng tiếc, về một cơ chế đáng lẽ phải cải tổ, lại gắn bó chung một cách lạ lùng với chủ thuyết của kẻ đang đe dọa chủ quyền đất nước ta là Bắc kinh. Nên cái vui và buồn ấy chỉ là bức tranh “vân cẩu” trước cái nhìn cay đắng của nhân dân.
Ngày mà ông Nguyễn Phú Trọng được nội bộ chọn lên làm TBT, ông hứa hẹn một “đột phá” về lý luận xhcn để phá vở vòng tròn xơ cứng và bầy hầy của bao năm qua. Và ông đã làm điều đó, bằng một diễn văn tai tiếng ở Cuba, gây nên một cơn cảm sốt bất ngờ cho người trong nước và thế giới về một VN tiền phong đỉnh cao xhcn! Lần thứ hai, ông dành tâm huyết cho cuộc “đột phá” bằng cách “phục hồi” nguyên lý phát triển “phê bình và tự phê bình” để củng cố Đảng. Và kết cuộc, đã nhận ra, vũ khí phê bình không thay thế được sự phê bình bằng “lá phiếu”, không phải lá phiếu của dân chủ , mà lá phiếu của phe cánh và tiền-vàng. Đạo đức của hai ông thì rất đáng ngợi ca, một người tuổi cao, chức lớn nhất trong Đảng mà “đi xe đạp thăm bạn”, một người chức to nhất nước, chỉ ở trong căn nhà “51 mét vuông”, là hình ảnh đẹp, trái ngược với hầu hết những quan chức đương quyền có cảnh ngựa xe như nước, lâu đài như nêm, nhưng đã không thể thắng được những lá phiếu của thời đại gọi là suy thoái ! Người xưa nói, người “quân tử” gặp nhau trong chén nước lã, kẻ “tiểu nhân” thì thân nhau qua rượu thịt, kết nhau thành số đông.
Ý nói là quyền lợi gắn bó cùng nhau tạo nên sức mạnh. Tham nhũng hiện nay là một cách kiếm tiền mà những người tham nhũng cho rằng, nó đương nhiên là lương thiện, phù hợp trật tự, lại hợp lý với hệ thống, với trào lưu đang lên của thời đại, thấy trong lòng hạnh phúc lên hương chứ không phải là áy náy. Họ không hề băn khoăn cho mình là kẻ tiểu nhân, mà thấy mình là người anh hùng, mưu trí, thành đạt, hãnh tiến rung đùi.
Qua những lần tiếp xúc cử tri, người ta thấy các ông rất cần nhân dân. Nhưng nhân dân đâu rồi ? Nhân dân đã bị tước hết mọi thứ quyền từ lâu, không có chỗ nào bám víu, vì “không tam quyền phân lập”, mọi việc làm ăn của dân chúng đều lệ thuộc vào bàn tay thao túng của các cấp. Sở hữu đất đai là một trong những quyền căn bản cho sự sống của người dân thì thuộc quyền “đại diện thống nhất quản lý”, mà chính TBT đã khẳng định theo cách áp đặt, và chính “chúng nó” đã tạo nên những “lá phiếu” tín nhiệm kia.
Vì sự tham nhũng đang diễn tiến là toàn diện và có hệ thống, bởi tính chất của cơ chế là một cấu trúc gắn chặt quyền lực chính trị với cơ cấu kinh tế bao trùm. Hệ thống “lợi ích lớn” và hệ thống “lợi ích nhỏ”, như tấm lưới khổng lồ phủ khắp đất nước, đang từng ngày làm cạn kiệt, bào mòn sinh lực của quốc gia. Các hoạt động làm ăn của người dân được xem là sự “ban ơn’ của bộ máy quan chức, khó khăn mỗi ngày đè nặng lên lưng người dân, trên đầu doanh nghiệp, “tiêu cực lặt vặt” là hằng triệu xúc tu tinh vi của hằng triệu cái vòi của con bạch tuộc. Nó thuộc về toàn bộ cơ thể, và nó được chỉ huy…
Cái gì sẽ xảy ra khi cái uy về giá trị tinh thần của đại diện công quyền không còn nữa ?
Bữa ăn của người dân ngày càng ít lại, “giai cấp công nhân tiền phong” chấp nhận nuốt thực phẩm độc hằng ngày vì giá rẻ của Trung Quốc đang ngồn ngộn đổ sang bằng đường bộ và đường biển, dù biết là sẽ bệnh hoạn và chết sớm. Thiếu nữ sẵn sàng lao đi bốn phương tìm cách đổi đời trong cơn tuyệt vọng …Các thế hệ thanh niên khác đang quay vòng vòng trong cái “ao tù” giáo dục các cấp, đầy ô nhiễm và thiếu khí trời.
Tham nhũng và đấu tranh chống tham nhũng giờ đây, là công việc nội bộ của hệ thống nhà nước, và hệ thống nầy thì không thể tự hủy hoại, như người cầm dao tự thiến mình. Qua kết quả HN trung ương 6 cho ta thấy gì, nhất là Ông TBT và Ông CTN ? Cho dù đó là tấm gương trong sạch đáng được ngợi ca, nhưng hai ông có thể chống tham nhũng được không; khi mà ‘xã hội dân sự” không được thừa nhận, quyền công dân bị tước đoạt; khi mà Đảng lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” kèm theo “đặc quyền đặc lợi” của mình, chắc như bàn đá ? Dân không đưa một ông lãnh đạo nào lên, thì dân không thể đưa một ông lãnh đạo nào xuống, cũng như mọi ông lãnh đạo lớn bé khác.
Tình thế đã nói lên điều gì với lịch sử ? Các ông đang bảo vệ sự tồn vong của ai và “thế lực cầm quyền” nào, hay bảo vệ Dân tộc và Đất nước nầy, trước sự “hủ hóa” của “một bộ phận không nhỏ” với đồng tiền, và trước họa xâm lăng của Bắc kinh với âm mưu “diễn tiến hòa bình” của chúng ?
Không một người dân nào muốn cho xã hội bị rối loạn, hay đất nước bị phủ bóng của Bắc kinh, nên họ mong muốn một sự cải tổ, như trước đây đã từng có chủ trương đổi mới, nhưng nó bị giật lùi, giật cục bởi chính sự đe dọa của bàn tay Bắc kinh. Ở trong trạng thái bóng râm nầy, việc chống xâm lược với mọi hình thức, được xem là làm mất ổn định chính trị, bị đồng hóa thành chống nhànước, việc kêu đòi một xã hội công dân thì bị rơi vào “thế lực phản động”. Xã hội đang bị tham nhũng trị, và tham nhũng cũng trị lẫn nhau trong chừng mực nào đó. Cho nên TBT có nói : “chống tham nhũng là công việc hết sức phức tạp và lâu dài…” Câu nói ấy thật là vô nghĩa ghê gớm, vì ai nói cũng được, và chẳng làm gì hết. Phức tạp là đương nhiên, vì nó nằm trong tự thân nó, lâu dài cũng đúng, cho đến ngày mà dân Nga không còn hô URA, dân TQ không còn hô VẠN TUẾ, và VN không còn hô MUÔN NĂM. Ngày ấy, không có bề trên nào cả, anh Chủ tịch nước có thể đến nhậu và xin phiếu anh Dân cày, không ai cao đạo để giáo dục ai. Kẻ nào muốn học thì tự đến trường. Tham nhũng cũng có chỗ dành sẵn, không phức tạp lâu dài chi cả, chỉ có điều không thể nghênh ngang nói phét. Cái thiên đường xhcn hình như hé lộ ở đâu đó, không phải ở đằng kia mà cũng không phải ở đâu đây.
2-Hợp tác với Trung quốc để giáo dục nhân dân ?
Tiếp kiến và làm việc với Ông Ngô Bằng Quyền, Tổng biên tập Nhân Dân nhật báo TQ, Ông Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương VN, tuyên bố : “Các ấn phẩm của hai báo phải gương mẫu tuyên truyền giáo dục nhân dân về tình cảm hửu nghị, chống lại những luận điệu tuyên truyền, sai trái, phá hoại sự nghiệp CM của mỗi nước, gây phương hại đến quan hệ hửu nghị giữa hai nước, hai đảng ,và nhân dân hai nước”.
Quyền tự do báo chí của người dân, được ghi trong Hiến pháp, thì không được thực thi, nay lại chính thức đưa cái quyền tuyên truyền và giáo dục của Đảng CS Trung quốc vào để cùng giáo dục nhân dân Việt nam. Đảng CSVN đã từng chống lại chế độ Phong kiến, lấy dân chủ làm mục tiêu, từng nói cán bộ lãnh đạo là “công bộc của dân”, tức “đầy tớ của nhân dân”, phục vụ cho quyền lợi của nhân dân. Ngày nay, bỗng dưng trở lưỡi, hai tiếng “giáo dục nhân dân” thường xuyên phát ra một cách ngon lành tự tin, từ miệng các quan chức lớn nhỏ, ngay cả Đoàn thanh niên cộng sản thì cũng hồ hởi “giáo dục” thanh niên, bạn của mình, những người cùng mài đũng quần trên cùng một chiếc ghế nhà trường. Cái tư tưởng hãnh tiến thật đáng tiếc, bộc lộ thẳng thừng, không che dấu một cách điển hình qua cách dùng một từ ngữ.
Thế mà chưa đủ, nay đưa cả cơ quan tuyên truyền của TQ – một quốc gia khác- vào cùng “tuyên truyền giáo dục nhân dân ta”! Mặt khác, nước VN, về tầm vóc so với TQ thì thân phận như con ong cái kiến, dám đâu và cũng chưa từng bao giờ “phá hoại sự nghiệp CM” của TQ, mà ngược lại, thì đã quá rõ ràng như bao đời nay và ngày nay. Điểm nữa, “Xuyên tạc, nói xấu” TQ thì cũng không dễ, lại hao tổn công sức mà chẳng ích lợi gì. Nói ngay thẳng, nói đúng sự thật còn chưa hết cái xấu, cái hiểm ác, của TQ đối với VN, hơi đâu đặt điều ! Còn về cái “tình hữu nghị’ rất ư khốn cùng nầy, thì dân mong gỡ còn chưa ra, nói gì đến ai đó vào đây để xây đắp với phá hoại ? Ông Đinh Thế Huynh, hãy thay mặt BCT mà chỉ ra cái lỗi của nhân dân ta ở đâu đối với Trung Quốc, để mà nay đến nỗi phải rước họ vào, cùng với họ giáo dục nhân dân ta ? Bỗng dưng vì sao lại quàng vào trên đầu nhân dân một thứ tai ách oan khiêng như vậy ? Hằng ngày trên báo Hoàn Cầu, Thời báo tiếng Anh (đều là báo chính thống của đảng TQ) đã chẳng ra rã vu khống, chửi VN ta đó chưa đủ sao ? Họ gọi Luật biển của VN là một “trò hề lố bịch”. Liệu rằng các tờ báo nói trên có là thế lực thù địch của tình hữu nghị mà TQ sẽ mời ông Huynh sang đó giáo dục ? Khi người dân xuống đường phản đối sự xâm lược của TQ thì chưa đủ cho sức giáo dục dư thừa của Trung tướng Nhanh và Thượng tướng Vịnh đó sao, mà cần thêm nữa ? Quốc hội VN có cần phải đặt ra thêm một khung luật hình sự dành sẵn cho “thế lực thù địch của cái tình hữu nghị Việt-Trung” nầyhay không ? để mà lùa tất cả những ai biểu tình, khác ý kiến, chống hành vi cướp nước, cướp đảo của TQ, vào cái rọ thù địch phá hoại tình hữu nghị, âm mưu lật đổ chế độ nghiệt ngã ?
Về mặt văn bản, thì chữ nghĩa rất ngang bằng, bình đẳng “hai báo.., hai bên.., hai đảng… hai nước cùng giáo dục nhân dân”, kể cũng phấn khởi được ngồi ngang và được xóa cái mặc cảm từ làng lên quận. Nhưng tiếc thay, cái bình đẳng đó chỉ là hình thức. Cuộc chơi chung nầy liệu sẽ đem lại lợi và hại cho ai ?. Văn kiện thì đẹp mã công bằng, nhưng nước thì chảy về chỗ trủng. Vì hẳn nhiên, ông Đinh Thế Huynh, và bất cứ vị nào trong Bộ chính trị VN lại có thể chạy sang TQ mà tuyên truyền giáo dục nhân dân TQ giữ tình hửu nghị ? Dân số cả nước VN chưa bằng số dân trong một tỉnh của họ, tỉ lệ 80/1330 triệu, thế mà TQ lại chịu “lép vế” trong cái trò chơi rất ngang hàng nầy. Bởi vì sự hợp tác nầy sẽ chỉ diễn ở VN thôi, họ được tiếp tay một cách hợp pháp, tha hồ tuyên truyền giáo dục cho nhân dân VN về “đại cục hửu nghị xã hội chủ nghĩa mang màu sắc TQ”, về “cái ơn” giúp súng đạn, còn ta góp phần xương máu cho cuộc chiến trước, và để êm đi cuộc chiến biên giới, và quên đi Hoàng Sa, Trường Sa, quên đi vĩnh viễn mấy vạn chiến sĩ VN đã ngã xuống và không được nhắc tới. Họ cần làm cho nhân dân VN thấm nhuần rằng, những gì họ đã đánh cướp được, là chuyện của ngày hôm qua, thuộc về “lịch sử”, cần phải gát lại. Thế là ta cũng y như thế…gát qua, để không phương hại đến tình hửu nghị hôm nay vừa mới gia cố. Nay, tiến thêm một bước nữa, ông Đinh Thế Huynh hồ hỡi được giao nhiệm vụ hợp tác với họ, để cùng giáo dục nhân dân VN về điều gì nữa ? Nhân dân VN hoa mắt trước sự hợp tác huê dạng: “nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung”, làm sao hiểu được chuyện tình nầy ? Họ đã từng dạy những trang lịch sử dối trá cho nhân dân và học sinh TQ, nhưng khi đưa chương trình giáo dục “lòng yêu nước”của Đại lục vào học sinh Hồng Kông, vốn thuộc lãnh thổ của họ, họ đã thất bại thảm hại vì sự chống đối quyết liệt của người dân ở đây.
Nhân dân VN có thể học tập ở bất cứ ai, nhưng không chấp nhận sự giáo dục của bất kỳ ai. Lòng yêu nước thuần khiết của nhân dân VN là có sẵn.Nhân dân VN không cho phép kẻ khác đứng ra bẻ ghi cho lòng yêu nước của mình theo “màu sắc” của họ. Lãnh đạo của hai đảng cộng sản VN và TQ muốn có một tiếng nói chung, là tiếng nói chung nào ? VN,TQ là hai quốc gia riêng biệt, có sinh mệnh riêng của mỗi quốc gia, có quyền bình đẳng, cùng trong cộng đồng thế giới. Nhân dân, và Quốc hội VN chắc chắn phải cảnh giác, theo dõi những ấn phẩm mà ông Đinh Thế Huynh cùng Tổng biên tập báo Nhân dân TQ, sẽ sản xuất ra gương mẫu như thế nào, mang nội dung gì, có lỡ in hình cờ TQ 6 sao, hoặc in nhầm bản đồ hình lưỡi bò không ?…và đặc biệt xem họ ca ngợi loại vàng 16 chữ ấy ra sao. Vì TQ là một quốc gia không gương mẫu về mọi phương diện, nên khó tin là có ấn phẩm gương mẫu được, vì đó là xứ sở rất có danh tiếng về sản phẩm độc hại. Vẫn phải chờ xem. Để cảnh giác.
3-Về một giấc mơ lâu
Đảng CSVN đã từng giương cao ngọn cờ Độc Lập Dân Tộc, cùng bao năm xương máu của nhân dân, với khẩu hiệu của bao thế hệ hãy còn treo khắp nơi : “Không có gì quý hơn độc lập tự do !”. Đó là tư tưởng Hồ Chí minh. Đó là đại cục của VN. Ngoài ra, không còn đại cục nào khác, nếu không là đại cục CNXH nhộm nhiều màu Trung quốc.
Giấc mơ CNXH không từng là của riêng ai, mà nó đã từng là một thời, của một phần nhân loại.
Nhưng chủ nghĩa xã hội nào là đích thật, xuất phát từ tư tưởng nhân bản của trào lưu dân chủ, đã đóng góp một cách xuất sắc cho quá trình đấu tranh cho một xã hội tiến bộ, ở đó có ước mơ người không bóc lột người, có công bằng, có tự do, mà ai ai cũng có quyền và có cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc. Một thứ chủ nghĩa tốt đẹp mà đã từng có hằng triệu người trên quả đất, và những thế hệ người VN, vìnó mà đã sẳn sàng chấp nhận gian khổ, chịu hy sinh thân mình ? Và chủ nghĩa xã hội nào chỉ là sự nhân danh và biến thái, trở thành một loại độc tài, hà khắc, với bản chất tàn bạo kéo dài hơn nửa thế kỷ ở đất nước Trung Hoa, và man rợ khủng khiếp như ở Bắc Triều Tiên ngay hôm nay ? Chủ nghĩa xã hội nào mang tư tưởng hướng nhân loại đến một thế giới đại đồng, mà khoa học ngày nay đã từng bước minh họa qua xu thế toàn cầu hóa ? Chủ nghĩa xã hội nào lại đang cuồng nhiệt cổ vũ cho một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan, bành trướng đang đe dọa sự an toàn của các dân tộc khác ? Chủ nghĩa ấy đã kìm hãm sức vươn lên về hướng nhân bản của một dân tộc đã từng trải qua những thời kỳ văn minh và để lại một gia tài văn hóa đồ sộ đáng nể cho nhân loại. Chủ nghĩa xã hội nào chỉ có trong mơ, và chủ nghĩa xã hội nào trong hiện thực đã trải nghiệm bằng nhiều xương máu của đồng loại mà không thành? Đó là thứ chủ nghĩa giả danh XHCN, là sự đánh tráo phủ phàng những giá trị thật của cuộc sống, bằng những ảo ảnh vẽ vời của thế lực cai trị, nhằm che lấp lợi ích vật chất mà họ đang thụ hưởng, và tham vọng quyền lực có tính chất bản năng mà họ đã đoạt được. Bằng logic quyền lực đó, trong nội bộ không lúc nào tránh khỏi nạn bè cánh và thanh trừng đẫm máu; bên ngoài, họ xem thế giới còn lại đều là kẻ thù; trong nước với người dân, những ý kiến hay hành vi nào, khác với trật tự độc quyền, đều được xem là phương hại đến quốc gia, và quy chụp vào “thế lực phản động”. Do đó, loại xã hội XHCN giả danh nhìn thấy chung quanh mình đều là kẻ thù. Một xã hội xhcn chân chính trong mơ, luôn gắn liền với mục tiêu xây dựng xã hội công dân, tạo cơ chế cho đông đảo người dân được tham gia vào sự vận hành xã hội, có hiểu biết và trách nhiệm với quốc gia từ mỗi cương vị của mình, để cho vai trò và quyền lực nhà nước ngày càng tự thu hẹp lại, mà lý thuyết Mác gọi bằng từ “tự tiêu vong”. Nhưng rất tiếc, từ khi tất cả các nhà nước XHCH ra đời trên thế giới nầy, chưa nơi nào thực hiện được theo phương hướng trên, mà ngược lại, quyền lực nhà nước càng tập trung, càng trở nên bạo lực, không cho phép một xã hội công dân hình thành, người dân bị cô lập thành từng cá nhân lẻ loi, yếu đuối, bất lực, bị cai trị triệt để hơn. Nhà nươc đó nói rằng, đó là tình thế phải cam chịu để cho họ tập trung quyền lực “tạm thời” nhưng “rất lâu dài” trong giai đoạn gọi là “quá độ”, để một ngày xa xôi nào đó, sẽ có “thiên đàng” cho mọi công dân. Trong khi đó, nó diễn biến thành một nhà nước tham nhũng có hệ thống vững chắc hơn, toàn diện hơn, vì có hệ thống luật pháp đở đầu che chắn bên ngoài, có bạo lực bên trong thực thi rầm rộ, sự cướp bóc của công trầm trọng hơn bất cứ quốc gia nào khác.. Trung quốc là một quốc gia “XHCN” giả danh, điển hình đầy đủ các mặt nói trên, gọi là màu sắc Trung quốc. Đó không phải là mô hình của Việt nam, không phải là giấc mơ của nhân dân Việt nam. Việt nam có sinh mệnh riêng của mình và đi con đường của mình. “Dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh…” không thể là lời nói suông.
Nhưng tiếc thay tất cả điều trên đang được thêu dệt từ những lời nói dối thật là hoành tráng./.
hạđìnhnguyên.
01-11-2012
(bản gốc của tác giả)
Nguồn: Nguoilotgach
_________________
Đăng bỡi: Tranhung09